«´¨`•..¤:..::gia đình thứ hai của tôi::..:¤..•´¨`»
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
«´¨`•..¤:..::gia đình thứ hai của tôi::..:¤..•´¨`»

mãi là gia đình


Share | 

 

 CHỈ LÀ ĐAU CHÂN

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
CHỈ LÀ ĐAU CHÂN I_icon_minitimeFri Apr 30, 2010 9:54 am

вαтмαη_тιт95

Vip Member

вαтмαη_тιт95

Vip Member

Posts Posts : 118
Points : 261
Thanked Thanked : 7
Age Age : 29
Đến từ Đến từ : cassiopeia

Bài gửiTiêu đề: CHỈ LÀ ĐAU CHÂN

 
Ai fan yunjae zô đọc nha'
đừng nản......dai` nhung ma` hay!
Câu chuyện về YUNJAE


Chiều nay tôi bắt đầu chuyến công tác 3 tuần tại Hongkong. Đồ đạc em đã chuẩn bị cho tôi từ mấy bữa trước nên chủ nhật này cứ thế nguyên ngày ở nhà với em, chờ đến giờ ra phi trường.

“Wonnie à.”

Đang loay hoay kiểm lần cuối đống giấy tờ, tôi bỗng nghe tiếng em gọi.

“Gì vậy Jae?” – Không quay đầu lại, tôi hỏi.

“Sao bỗng dưng thấy chân đau đau.” – Giọng em có vẻ khó chịu.

Thế nên tôi đành quay lại, phì cười khi thấy dáng em ngồi thu lu trên ghế bành, mặt nhăn nhăn, tay đấm đấm chân trái.

“Mỏi chân à? Chắc hôm qua đi mua sắm nhiều quá phải không?” – Khó cưỡng nổi dáng vẻ đáng yêu của em, tôi tiến đến, vò rối mái tóc nâu rồi vờ nhéo tai Jaejoong: - “Hay đau chân vì hôm qua uống say với bọn Chun, Su, đi về đá nhầm cái gì.”

“Wonnie!” – Em ngước nhìn tôi, giọng hơi khang khác. –“Đừng giỡn mà. Mấy hôm trước Jae nói rồi nhưng anh có nghe đâu.”

“Nhớ rồi.” – Tôi thở ra. –“Nhưng sao lại đau? Hay là không muốn anh đi công tác nên giở chiêu này để giữ lại?” – Tôi đùa.

Jaejoong nghe đến đây có vẻ giận. Em không than thở nữa, đứng lên và đi vào bếp. Thấy vậy, tôi kéo tay em lại, cười lớn:

“Thôi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn.”

“Nhưng hôm nay mình còn hẹn cả Yunho nữa mà?” – Hơi ngạc nhiên, em hỏi.

“Thì rủ cậu ấy cùng đi.”

“Không được.” – Em lắc đầu. –“Cả hai người bao tử đều có vấn đề, nhất là Yunho. Ở nhà Jae nấu cho nhạt và mềm. Hơn nữa chân đau, làm biếng ra ngoài lắm.”

Trưa hôm ấy Yunho đến, hồ hởi góp vào bữa ăn “chia tay” một chai rượu đỏ. Có điều, Jaejoong đã nhanh tay giật lấy rồi lạnh lùng phán: đau bao tử. Em cất nó đâu đó nhưng tôi chắc chắn em sẽ cùng bọn Su, Chun “xử lý” hết trong những ngày vắng tôi.

Yunho hứa sẽ trông chừng Jaejoong giúp tôi trong vài tuần này. Thật ra cậu không cần hứa tôi cũng biết. Ba chúng tôi là bạn thân từ thuở bé. Ngày xưa, Yunho cũng yêu Jaejoong nhưng có lẽ vì quá nhút nhát đã không tỏ bày. Sau này, cho đến khi tôi bảo yêu và tỏ tình với Jae, cậu vẫn cứ thế, giả vờ tươi cười và chúc chúng tôi hạnh phúc. Jaejoong từng nói với hai chúng tôi, em thích những người quyết đoán. Có lẽ Yunho đã vì câu nói ấy mà bỏ cuộc.

Chiều, tôi chuẩn bị đi đến sân bay. Yunho xuống nhà lấy xe trước còn em thì phụ tôi xách hành lý ra. Bỗng nhiên em buông túi, cúi xuống ôm lấy chân.

“Sao vậy Jae? Đau chân nữa à?”

“Ừm.” – Em đáp, ngồi bệt xuống đất và xắn ống quần lên. Quả thật chân em hơi sưng, có chỗ nổi bớt đỏ.

“Vài ngày nữa không khỏi thì khám bác sĩ đi nhé!” – Tôi xoa đầu em rồi tự xách cả hai túi hành lý.

Hình như sau lưng tôi em nhẹ ậm ừ.


-------------------------------------


Vài ngày sau.

Thời tiết ở Hongkong không giống Seoul, ban ngày khá nóng bức. Thế nên khi tối về, lăn ra giường ở khách sạn, tôi mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc dài. Nhưng dĩ nhiên không thể được.

Mở Laptop, tôi thấy có ba tin nhắn. Hai của em và một của Yunho. Tôi bắt máy gọi cho em.

< > – Tiếng em bên kia đầu dây có vẻ mừng rỡ. - < >

“Có chuyện gì vậy Jae?” – Tôi hỏi.

< > - Jaejoong hơi khựng lại.

“Tại thay đổi không khí thôi, không có gì đâu Jae.” – Tôi giật chiếc cravat ra khỏi cổ. –“Mà em sao vậy?”

< >

Ôm lấy chiếc điện thoại, tôi cười ngất. Lần đầu tiên nghe được từ em một câu mang tính yếu đuối và nũng nịu như vậy. Nói chuyện với em thêm chút nữa, tôi tắt máy đi ngủ.

Quên đọc tin nhắn của Yunho lẫn của em.


-------------------------------------


Rồi vài ngày sau đó, em lại chủ động gọi.

< >

“Lại nữa à?” – Tôi ngạc nhiên hỏi. –“Anh bảo em đi khám rồi mà.”

<<Đã đi nhưng bác sĩ không kết luận được gì.>> - Giọng em nghe hơi lạ. Dường như thanh âm không được trong như bình thường. - < >

“Vậy thì chắc không sao đâu. Em giữ ấm chân là xong.” – Tôi thở phào. –“Nhắc đến thời tiết, em biết không, bên đây càng lúc càng nóng…”




-------------------------------------


Chuyện làm ăn của tôi gặp chút trục trặc. Hôm nay tôi thật sự không được vui. Đã thế, tối đến, Yunho còn gọi cho tôi, số điện thoại hiện lên mã vùng của Ý.

< > - Cậu nói. -< >

“À. Gọi rồi.” – Tôi nằm lăn ra giường. – “Mà cậu nhắn rồi gọi cho mình chỉ để nói thế à?”

< > - Yunho bên kia đầu dây có vẻ quạu. – << Mình canh mãi mới gọi được lúc cậu về khách sạn đấy. Giờ giấc khác nhau, đang làm việc nên không tiện nói nhiều. Bữa khác gọi lại. Nhớ hỏi thăm vụ cái chân của Jaejoong nhé.>>

Cúp máy. Bỗng nhiên tôi thấy hơi bực mình. Trong cơn bức bối tôi bấm số em – người duy nhất có khả năng làm dịu lòng tôi lúc này.

< > - Tôi nghe tiếng em ho húng hắng bên đầu dây.

“Bệnh hả Jae?”

< >

Ngay lúc này, điện thoại của tôi bỗng tắt ngúm. Lúc nãy nó báo hết pin mãi mà tôi không có thời gian rảnh để sạc. Tôi cũng đâm ra làm biếng không muốn cắm sạc gọi lại cho em. Tôi đang bực. Nhỡ không đủ kiên nhẫn nghe em than thở lại quát em thì không ổn.

Chỉ là đau chân thôi mà…


-------------------------------------


Mấy ngày sau đó, em không gọi cho tôi. Tôi gọi cũng không bắt máy. Có lẽ em giận. Không sao, chỉ còn chưa đến một tuần tôi sẽ về Hàn Quốc. Lúc đó mua thật nhiều quà, ngọt ngào dỗ dành em. Yunho cũng gọi nhiều lần, chắc để trách cứ. Thế nên tôi không bắt máy. Bây giờ tôi cần tập trung vào công việc.

Tôi nhắn tin bảo sẽ đáp chuyến bay 10 giờ. Ra đón tôi ở sân bay là Yunho.

“Yunho?” – Tôi ngạc nhiên vỗ vai cậu. –“Sao bảo đi công tác Ý 1 tháng mà?”

“Mình hoãn công tác về đây. Có chuyện quan trọng.” – Yunho đáp. Rồi, không nói gì, cậu lặng lẽ giúp tôi chuyển hành lý vào xe.

“Jaejoong đâu? Sao không ra đón mình?” – Tôi nhìn quanh quất. – “Chắc vẫn còn giận phải không?”

Yunho im lặng không đáp, cậu lái xe đưa tôi về nhà.

Về đến nhà. Tôi vẫn không thấy bóng dáng Jaejoong đâu. Trong gara không có xe của em. Tủ quần áo cũng không có đồ của em.

“Chuyện gì vậy, Yunho?” – Tôi quay sang Yunho, bắt đầu cảm thấy bực bội và lo lắng. –“Chưa bao giờ Jaejoong như thế hết. Có giận thì cậu ấy cũng sẽ nói chuyện thẳng thắn với mình. Mà chỉ là vì cái điện thoại tự nhiên hết pin…”

“Không phải “chỉ là”.” – Giọng Yunho đột nhiên trở nên lạnh tanh. –“Chính mình đã giúp Jaejoong chuyển đồ đạc đi. Cậu ấy cũng đang ở một nơi khác. Bảo rằng khi nào thật bình tâm sẽ tự tìm đến gặp cậu. Từ giờ đến đó, cậu hãy đợi đi.”

“Yunho!!”

Tôi gào lên nhưng cậu đã quay lưng đi khỏi căn nhà. Thật tâm tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.


-------------------------------------


Một tháng sau.

Cuối cùng em cũng đến tìm tôi. Gần hai tháng không gặp, em có vẻ ốm hơn trước nhưng vẫn tươi tắn. Hình như phong cách ăn mặc của em cũng thay đổi. Không còn là những chiếc áo thun bên trong, sơ mi bên ngoài, quần jean bó sát… Giờ em mặc áo rộng, quần vải lanh nhẹ nhàng.

“Thay đổi style, eh?” – Tôi cố gắng phá tan không khí gượng gạo bằng một câu hỏi thân mật.

“Ya!” – Em đáp. –“Có đẹp hơn không?”

“Không phải là không đẹp.” – Tôi lắc đầu. –“Nhưng phong cách cũ nhìn em trẻ và mạnh khỏe hơn.”

“Tức là anh thích hồi đó?” – Em thọc tay vào túi quần.

“Khiếu thẩm mỹ của em tốt, mặc gì cũng đẹp.” – Tôi khen thật lòng. –“Jae à, hồi đi công tác…”

“Bộ này Yunho mua cho Jae đấy.” – Em cười, cắt ngang nỗ lực giải thích của tôi.

“Yunho?”

“Ừm, Yunho.”

“Jae… chuyện của chúng ta…”

“Ủa?” – Em nhìn tôi ngạc nhiên. –“Anh không check mail sao? Em gửi mail cho anh, bảo rằng hôm nay gặp để chia tay…”

“Jaejoong! Đừng giận dỗi nữa.” – Tôi sẵng giọng rồi giằng lấy vai em. –“Bình thường em đâu có vậy? Sao chỉ vì những lý do nhỏ nhặt đó mà đòi chia tay?”

“Đâu phải “những”…” – Em thản nhiên đáp lời tôi. – “…chỉ vì một lý do mà thôi.”

“Là Yunho? Là Yunho phải không??” – Tôi gào lên, càng siết lấy vai em chặt hơn. –“Ngày xưa, lúc nào em cũng thích Yunho hơn tôi, chỉ vì nó tuyệt nhiên không ngỏ lời, em mới chấp nhận tôi, phải không? Em im lặng? Im lặng là đúng chứ gì???”

Chỉ bằng một cú hất vai, em thoát ra khỏi vòng tay tôi. Rồi lùi ra sau một bước, em nói, giọng vẫn bình tĩnh như đang trò chuyện với bạn thân:

“Không phải tại Yunho… Dù rằng Jae không phủ nhận những gì anh nói. Có những sai lầm thuộc về cả ba chúng ta… Nhưng lý do Jae chia tay lần này…”

“Jae…”

“...chỉ vì một cái chân đau mà thôi.” – Em nói, khẽ mỉm cười rồi quay lưng đi khỏi phòng tôi, nhẹ như cơn gió.

Tôi không giữ em lại. Vì tận thâm tâm tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao?
Chỉ là đau chân…
Chỉ là đau chân…
Chỉ là đau chân thôi, đúng không?



-------------------------------------















“Jae à. Hôm nay có lịch hẹn tái khám, mình chở cậu đến đó luôn nhé?”

“Ừm. Dạo này giữ gìn cẩn thận nên đỡ nhiều rồi. May là có cậu. Thậm chí còn hoãn công tác vì mình… Mà chỉ do mình than cái chân đau thôi.”

“Không phải “chỉ do”! Nếu người như Kim Jaejoong đã mở miệng ra than thở… thì dù là một ngón tay út đau, mình cũng thấy lo. May mà mình đã về.”

“Mà ngón tay út đau thì sao nhỉ? Có phải cũng là triệu chứng của DVT không?”

“Hey!!!!!!!!!!!! Đừng có nói gở. Giờ đi được chưa?”

“Ya!”

Chân của Jaejoong dạo này đã bớt đau.





THE END.

A/n:

DVT: Thuyên tắc tĩnh mạch sâu – một chứng bệnh có thể gây chết người và khó chẩn đoán. Khi cục máu đông hình thành trong lòng mạch gây cản trở lưu thông máu và nếu nó di chuyển lên phổi gây thuyên tắc phổi có thể làm chết người.

Triệu chứng thường gặp của bênh: Phù chân, đau chân, đỏ da chân, thở ngắn hoặc đau khi hít thở sâu, ho không giải thích được, nhịp tim nhanh. Ở những người có trải qua phẫu thuật, gãy xương… nguy cơ cao.

Sau điều trị, nên mặc quần áo rộng, kê cao chân khi nằm, mang vớ, hạn chế ăn muối v.v...





Cho em





Có những giấc mơ ám ảnh ngày dài đêm thâu.
Có những chuyện vĩnh viễn ăn sâu vào tiềm thức.
Tôi.


= = = = = = = = = = = = = = =

Rảo bước dọc con phố quen thuộc rồi chợt dừng chân trước một cửa hàng, tôi nở nụ cười. Đây, chính cửa tiệm thời trang này đây - nơi em vô cùng ưa thích.

“Yunnie, ghé vào mua cho Jae thứ này đi anh. Xem như quà tặng.” – Nhún nhảy bên cạnh tôi, em hào hứng chỉ trỏ.

“Quà? Nhưng là nhân dịp gì?” – Tôi vờ nghiêm giọng để trêu chọc em.

“Tặng quà cũng cần có dịp hở, Yunnie?” – Em tròn mắt nhìn tôi, hỏi. Rồi, không để cho tôi kịp trả lời, em bật một ngón tay lên. –“Thôi được, nếu anh đã nói vậy, hay là cứ xem như nhân dịp 12 năm lẻ 8 tháng 10 ngày chúng ta quen biết nhau. Mua cho Jae, Yunnie!”

“Em thề là không bịa ra con số ấy đi, Jae.”

“Thề!” – Em hỉnh mũi, khẳng định bằng giọng chắc nịch.

“Vậy thì tiền đây. Tự vào và chọn một món em thích. Hãy nhớ rằng thứ đó đổi bằng bữa ăn tối nay của chúng ta đấy, công tử Kim Jaejoong!”

Phớt lờ sự chọc ghẹo của tôi, em nói:

“Anh không vào cùng Jae sao?”

“Jae à, em biết đó. Anh không thích mua quà cũng chưa từng lựa quà cho ai hết.”

“Kể cả em?”

“Kể cả em.”

Những tưởng em sẽ giận. Nhưng không, cầm lấy số tiền tôi đưa, em hớn hở chạy vào trong cửa tiệm. Rất lâu sau, em đi ra với một chiếc nơ nhung màu huyết dụ nơi cổ áo. Làn da trắng của em dường như rạng rỡ hơn với chiếc nơ ấy. Nó khiến tôi phải bật cười khen em thật đẹp.

Nhưng rồi chỉ vài ngày sau, tôi không thấy em đeo nơ huyết dụ nữa. Khẽ chu đôi môi hồng xinh xắn, em nói:

“Đeo mãi cũng chán mà.”

Sao cũng được, tùy ý em thôi

Tôi đi khỏi cửa hàng với một chiếc nơ huyết dụ.

= = = = = = = = = = = = = = =

Cách đó vài bước chân là một tiệm bạc. Tôi vẫn còn nhớ - trang sức bạc – tình yêu lớn của đời em.

Ngày mùa đông tuyết phủ trắng xóa. Em trở nên tròn ra trong bộ áo bông dày cộm, nặng nề. Quấn thêm quanh cổ một chiếc khăn choàng to sụ, em nhào đến bên bàn làm việc và phả vào gáy tôi những làn hơi ấm khi khẽ cất tiếng thì thào:

“Yunnie ở nhà tiếp tục làm việc, Jae đi mua đồ ăn cho lễ Giáng Sinh.”

Quay lại để trả lời, tôi tiện tay với lấy chiếc khăn choàng, thắt thành một chiếc nơ khổng lồ trước ngực em rồi bật cười:

“Vậy sẽ ấm cổ hơn nè, Jae.”

Em chợt bật dậy đi về phía góc phòng. Xoay qua, xoay lại trước tấm gương đã mẻ một góc, em reo:

“Nhìn Jae giờ giống hệt một món quà rồi, Yunnie à.”

“Ừ.” – Tôi gật đầu và đáp.

“Thật bất công.” – Em nói. Đọc được trong chất giọng bắt đầu hơi cao lên của em một “âm mưu”, tôi cười, im lặng chờ nghe em nói tiếp. Chỉ chỉ vào mình, em khẽ cau mày: – Yunnie thì có qùa, còn Jae thì không. Yunnie, quà giáng sinh của Jae đâu?”

“Biết ngay mà. Tiền mua thức ăn nè, Jae. Dư ra một khoảng lớn đấy. Tự chọn cho mình một thứ em thích nhé!”

Hình như đã quen với chuyện này, em vui vẻ đón lấy món tiền và nói:

“Jae sẽ mua một đôi hoa tai thánh giá bạc.”



Em đi và về khi trời đã sẫm tối, chỉ có thức ăn, không có thánh giá bạc.

“Jae?” – Tôi hỏi và nhìn vào gương mặt xụ xuống cau có của em.

“Jae đã mua. Nhưng đi đến đầu phố thì hai tên điên nào đó chặn đường Jae. “Cô em đi đâu đây? Chà, đẹp đó.” Một thằng chỉ vào đôi hoa tai và nói. Jae đánh nhau với tụi nó. Đánh hai thằng sưng mắt và tháo thánh giá bạc, ném vào mặt chúng: “Tao thí cho chúng mày. Biến!””

Câu chuyện của em làm tôi phải cười bò. Sống chung quá lâu với một nhà văn – dù là không tên tuổi như tôi – dường như em đã tiêm nhiễm thói quen kể chuyện như viết tiểu thuyết.

Sao cũng được, tùy ý em thôi.

Đôi hoa tai thánh giá sáng lên dưới nắng chiều khi tôi bước chân khỏi tiệm bạc.

= = = = = = = = = = = = = = =

Ở cuối góc phố là một căn tiệm nữa, tiệm Thú cưng. Nói đi nói lại, đây mới thật sự là thứ khiến em phát cuồng.

“Yunho! Yunho à.”

Đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Em đang gọi tên tôi, là Yunho – không phải Yunnie như thường lệ.

“Sao vậy Jae?” – Bỏ dở chương cuối đang viết, tôi đi đến bên em, vòng tay qua bờ vai rộng và hỏi.

“Jun Jun và Yoo Yoo của Jae chết rồi.” – Em thút thít nhưng hình như không có giọt nước mắt nào chảy ra.

“Jae nói hai con Hamtaro của Jae hả?” – Tôi ngớ ra, thậm chí còn không nhớ chúng có tên như vậy bao giờ. Hình như cứ vài ba ngày, em lại đổi tên hai con chuột ấy một lần. À, ý tôi không phải vậy. Chúng không phải chuột mà là Hamtaro, nếu em nghe được sẽ đánh tôi mất.

“Thôi được rồi, Jae à.” – Tôi chợt hiểu khi nhìn vào đôi mắt long lanh của em. –“Số tiền dành dụm cuối cùng của chúng ta rồi đấy, để phòng khi ốm đau. Em lấy đi mua hai con mới đi.”

“Xem như quà hả, Yunnie?”

“Ừ, xem như quà, nhưng anh không đi với em đâu.”

“Yêu Yunnie nhất quả đất.” – Em ghì lấy tôi và hôn lên má. Cánh tay em siết lấy hông tôi đau nhói. Có ai ngờ rằng sau vẻ mặt xinh đẹp ấy là một sức mạnh ghê người đến thế không?

Rồi em lại trở về, không có chuột. Đưa cho tôi xem ngón tay trỏ quấn băng trắng tròn như cục bông, em rên rỉ:

“Su Su và Chun Chun cắn Jae. Giữa đường, Jae thấy chúng im lìm như chết, sợ quá nên lấy ra xem. Ai ngờ chúng cắn tay Jae rồi chạy mất.”

Lần này thì em khóc thật. Em xoay tôi như chong chóng với những câu chuyện của em.

Sao cũng được, tùy ý em thôi.

Đi khỏi Pet shop cùng với hai con Hamtaro trắng đốm vàng, tôi mỉm cười rồi khẽ nói:

“Hình như vẫn còn thiếu vài thứ, phải không, Su Su, Chun Chun?”

= = = = = = = = = = = = = = =

Cửa hàng cuối cùng tôi ghé vào là tiệm sách duy nhất trong dãy phố. Tuy không phải sở thích của em nhưng đây cũng là một món quà, quan trọng.

Vài ngày sau sự kiện Hamtaro, tôi hoàn thành xong tác phẩm thứ hai của mình. Thú thật, tôi rất tâm đắc với nó. Câu chuyện lấy cảm hứng dựa trên tôi và em. Ngày tôi đi nộp bản thảo, em chợt ở lỳ trong phòng từ sáng sớm. Nhưng ngay khi tôi dợm bước ra cửa, em đột nhiên xuất hiện, gương mặt xinh xắn đỏ bừng như mặt trời.

“Yunnie à, vào đây.”

Theo em vào phòng, tôi suýt nữa đứng tim vì kinh ngạc. Em đang đứng đó, kế bộ một quần áo dạ rất sang trọng treo ở cửa tủ. Trên cái giường xập xệ của tôi và em còn có cả đôi giày đen bóng và… chiếc nơ huyết dụ vải nhung.

Chuyện gì thế này? Trước mắt tôi là chuyện gì thế?

“Bất ngờ!! Ya!!” – Em che sự ngượng ngập bằng cách thét lên. –“Quà cho Yunnie!”

“Jae, Jae à.” – Tôi nghe như có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, không thể nuốt trôi. Nước mắt cứ thế chực trào ra nếu không có mọi cố gắng kiềm nén. Tôi luôn nghĩ tôi là người thông minh. Thật ra chỉ là thằng khờ. Tôi hiểu, hiểu cả rồi. Mọi cố gắng dối trá của em. Em nói dối, tôi nhận ra hết, ngay từ đầu. Nhưng tôi đã im lặng, chờ một ngày em nói ra. Và đây chính là ngày đó.

Giày đen là đôi thánh giá bạc.
Bộ quần áo là Hamtaro.
Nơ huyết dụ vẫn là nơ huyết dụ.

Món quà cho em nay thành cho tôi.

Trong cơn đau tim âm ỉ, tôi nghe tiếng em liến thoắng bên tai:

“Yunnie đi nộp bản thảo cũng phải ăn mặc sang trọng! Có thế mấy người ở đó mới không dám chèn ép anh như hồi nộp bài lần đầu. Cứ đến nhà xuất bản nổi tiếng nhất mà nộp, không cần vòng vo qua chỗ những lão nhũn não kia. Thấy anh ăn mặc như thế, đám bảo vệ sẽ cho anh vào, dễ dàng thôi.”

“Này!!” – Em lại thét. –“Nghe Jae nói gì không mà đứng đực mặt ra đó?”

“Jae à.” – Đến lúc này tôi mới có thể cất tiếng. –“Nhưng… quà của em…”

“Yunnie.” – Đột nhiên vòng tay ôm lấy tôi, em nói, giọng thanh tựa nước tan vào lòng. –“ Con gấu mập ú này là món quà Jae yêu nhất đời rồi. Không cần thêm món thứ hai đâu.”

Em là thế, thoắt như nắng rồi thoắt lại như mưa.

Jae à, anh hứa, sẽ lấy số tiền nhuận bút này, mua cho em một món quà thật sự. Và đích thân anh sẽ đi mua.

Ra khỏi căn tiệm với quyển sách của chính mình, gáy mạ vàng. Tôi lật bên trong và khẽ cười khi nhìn thấy dòng chữ in nghiêng nơi bìa lót.

“Trên tất cả, tặng cho người tôi yêu nhất đời, Kim Jaejoong.”

Dòng chữ đó được in ở lần phát hành thứ hai.

= = = = = = = = = = = = = = =

Cứ thế đi hết con phố quen. Cứ thế nhớ lại hết những năm tháng sống cùng nhau nơi góc phố Hàn nghèo khổ giữa lòng New York. Tôi và em.

Lần phát hành sách đầu tiên, doanh thu vang dội. Tôi thoắt cái trở thành một cái tên nổi tiếng trên văn đàn. Vui nhất hẳn là em - khi giả làm người đọc hâm mộ đứng la hét ở giữa hàng chờ ký tên tặng sách. Chúng tôi dọn khỏi khu ổ chuột, chuyển đến một căn nhà tươm tất hơn. Em thích lắm. Em đi lang thang mua sắm đồ đạc cho căn nhà mới. Khi em trở về còn dắt theo một thằng bé cỡ chín tuổi, nhìn đói rét và phờ phạc, cũng người Hàn. Em nói: em không muốn nhắc lại chuyện xưa nhưng nó khiến em nhớ đến tôi. Tên nó là Minnie.

Thời gian quay ngược lại 13 năm trước… khi lần đầu tiên tôi gặp em. Tôi – một thằng nhóc mới mồ côi mẹ, đói rách, em – một công tử con nhà giàu. Ở Chungnam khi ấy, gia đình em nổi tiếng vừa giàu có vừa tốt bụng. Em và gia đình em đã cưu mang tôi. Dù với tư cách người giúp việc, tôi vẫn được ăn học đàng hoàng. Vậy mà đáp lại ơn nghĩa ấy, khi được 20 tuổi, tôi cướp em khỏi họ. Tôi quyết định trốn theo tàu qua Tân Thế Giới lập nghiệp. Em nói xin hãy cho em đi theo với và chờ chuyến tàu sáu tháng sau. Lúc đó tôi nghĩ, em cần chút thời gian chia tay mọi người. Nhưng sáu tháng sau, những gì em nói với tôi là: “Xong rồi, Yunnie! Jae đã học nấu ăn và bán được một số thứ của riêng Jae để lấy tiền. Umma và appa có các nuna lo. Chúng ta cùng bay nhé?”

Tôi nghĩ, từ hôm ấy, em đã tặng tôi một món quà, cả đời này cũng không thể quên, không thể chán. Chính là em.

Bỏ những thứ mua được vào chiếc hộp cứng, tôi thả bộ từ từ ra dòng kênh gió lộng. Cuối cùng, tôi cho vào chiếc hộp một mặt dây chuyền hình quả chuông. Chiếc mặt làm bằng bạc có đính viên kim cương nhỏ. Thứ xa xỉ nhất tôi từng biết trong cuộc đời, thứ quà duy nhất tôi mua trong suốt 13 năm kể từ khi mất mẹ.

Trước lần tái bản thứ nhất, họ mở tiệc chiêu đãi. Tôi rủ em cùng tham dự. Em lắc đầu từ chối. Em nói, nếu đi đến đó, em sẽ không kiềm chế được việc thể hiện tình cảm đối với tôi. Mà tôi thì không cần có thêm thứ tai tiếng “quan hệ đồng tính” vào thời gian này. Chỉ riêng việc là người Châu Á và là trẻ mồ côi, tôi đã lao đao khá nhiều. Hôn lên vầng trán cao chỉ toàn chứa những suy nghĩ sâu sắc bất ngờ của em, tôi nói:

“Rồi có một ngày, anh sẽ nói cho cả thế giới biết Jung Yunho này yêu Kim Jaejoong.”

“Đồ gấu ngốc.” – Em phì cười, rồi đưa tay mân mê sợi dây chuyền mặt chuông trên cổ. –“Còn phí tiền mua cả thứ này nữa. Ngốc!! Ngốc! Ngốc!!!”

Đến tiếng ngốc thứ ba, em không cười nữa. Hôn lại vào cổ tôi, em nói:

“Nhưng Yunnie à, Jae vui lắm. Nó là thứ anh đích thân mua, tặng em.”

Lần đầu tiên em xưng “em” với tôi. Cảm giác như uống sữa mật ong trong buổi sáng sớm mùa đông. Ngọt ngào và ấm nóng.

Chào tạm biệt em, tôi đi dự tiệc chiêu đãi. Em và Minnie vẫy tay chào tôi.

“Mà đừng có ăn cho no cứng đấy nhé. Về sớm. Ở nhà Jae cũng nấu tiệc.”

Tôi không ăn no cứng cũng không trễ hẹn. Tiệc chưa tàn, tôi đã gấp rút vội về, lòng hân hoan như đang bước trên mây. Em và bé Min đang chờ tôi.

Bờ kênh buổi chiều lạnh buốt. Đứng trên thành cầu, tôi nhìn về phía những tòa cao ốc chọc trời ở khu Đông – nơi sẽ là đích đến của tôi và em những năm tháng sau này. Còn giờ, có lẽ… đã đến lúc phải tự thú. Tôi là thằng hèn nhát bị ám ảnh bởi những chuyện khi còn bé thơ. Lúc tôi còn nhỏ, mẹ bệnh. Tôi trút hết số tiền dành dụm mua một món quà tặng bà. Một chiếc kẹp tóc hình chuông bằng gỗ tầm thường. Nhưng có lẽ, lúc đó, đối với tôi, nó đẹp tuyệt vời. Chuông là thứ mẹ tôi thích nhất. Đón lấy món quà của tôi, bà cười mãn nguyện. Khẽ xoa đầu đứa con trai tám tuổi, mẹ tôi nói, giọng khẽ run:

“Yunnie thương mẹ thế này, mẹ chết cũng nhắm mắt.”

Rồi… mẹ đã ra đi.

Không như ước vọng của tôi khi mua món quà đó. Từ lúc ấy, tôi không còn can đảm để mua bất kỳ một món quà nào khác. Hai chữ tặng quà trở thành nỗi ám ảnh của riêng tôi. Nhưng rồi, em đã khiến tôi thay đổi. Sức sống của em, sự mạnh mẽ của em, tình yêu của em. Tất cả những thứ đó đã thay đổi tôi.

= = = = = = = = = = = = = = =

Có những giấc mơ ám ảnh ngày dài đêm thâu.
Có những chuyện vĩnh viễn ăn sâu vào tiềm thức.
Em.

Em nằm đó, bất động trong vũng máu. Tôi bước qua cánh cửa bị cạy khóa tan hoang, nhìn em rồi nhìn qua bé Minnie đang run rẩy dưới gầm bàn, tưởng như mình đang lạc vào ngôi nhà nào khác. Sờ vào em. Thân thể đã lạnh băng. Nhiệt độ ngoài trời khá thấp nên em lạnh, phải không Jaejoong? Nhưng sao em không còn thở, không còn thở nữa?

Không phải, đây không phải là căn nhà của tôi. Người đang nằm đó cũng không phải Jaejoong của tôi. Kẻ đang đứng đây, sững sờ đến không thể rơi nước mắt cũng không phải là tôi. Jung Yunho đã chết ngay khi bé Min lao vào lòng hắn và nấc lên không ra lời:

“Yunho hyung! Sợ. Sợ. Yunho hyung! Jaejoong hyung… Bọn chúng, ba bốn tên nào đó… rất hung dữ… Chúng cạy cửa vào nhà… tấn công Jaejoong hyung và em. Hai tên trong bọn chúng chỉ vào Jaejoong hyung rồi nói: Chính nó là kẻ đã đánh bọn em khi và còn ném hộp giày vào mặt em…”

Thế là, em đã không bịa đặt hoàn toàn. Chính là hai tên ở góc phố ngày ấy, những kẻ đã buông lời chọc ghẹo em và bị em đánh đến bầm mặt. Rồi có thể… Yoo Yoo và Jun Jun yêu quý của em đã cắn khi em thả chúng đi, phục vụ cho kế hoạch dành dụm mua cho tôi bộ quần áo sang trọng.

“Rồi… chúng đánh Jaejoong hyung. Chúng muốn cướp cả sợi dây chuyền của anh ấy. Jaejoong hyung không chịu. Anh ấy nói… đó là món quà duy nhất của Yunho hyung. Anh không đưa. Trong lúc giằng co… chúng đã… đã đâm…”

Nói đến đó, Min ngất đi. Đỡ thằng bé nằm xuống sàn, tôi bình thản quay sang em và nâng em ngồi dậy. Gương mặt xinh xắn bầm máu. Con dao xếp cắm vào bụng em, chảy ra thứ máu đen tựa mực. Có lẽ đã trúng mật. Ôm lấy em, tôi vẫn không thể khóc.

Jae, Jae à. Trả lời anh đi em. Đừng im lặng như thế. Xin em!

Tay em rời khỏi người buông thõng xuống nền gạch. Tôi hé mắt đủ để nhận ra… trong bàn tay em lấp lánh sợi dây chuyền bạc. Cho đến phút cuối, em cũng… không để mất nó.

= = = = = = = = = = = = = = =

Tôi đợi cho đến khi lấy được doanh thu của lần phát hành sách thứ hai rồi chia tất cả những gì tôi có làm ba phần. Phần thứ nhất: tôi gửi về cho gia đình em ở Chungnam và một lá thư kể tất cả sự tình. Phần thứ hai: tôi tặng cho một gia đình tốt bụng hiếm muộn chỉ với một điều kiện: hãy chăm sóc bé Min. Phần thứ ba: tôi thuê người tìm ra chúng – những kẻ đã hại chết em.

Rồi tôi đã tìm ra. Và đã giết. Thế là thanh thản, vô cùng.

Nhưng vẫn còn thiếu thứ gì đó, phải không em?
Kẻ đã giết chết em, không chỉ có bốn tên đó.

Thả chiếc nơ huyết dụ xuống mặt kênh xanh rì nơi đã thủy táng em, tôi cười.

“Yunnie mua, tặng Jaejoong! Nhân kỷ niệm 12 năm 8 tháng 10 ngày quen biết.”

Cho em.

Tiếp theo là đôi hoa tai thánh giá bạc.

“Yunnie mua, tặng Jaejoong! Giáng Sinh an lành.”

Cho em.

Rồi tôi mở lồng cho Su Su và Chun Chun đi mất. Không thả xuống kênh, tôi biết, em yêu động vật.

“Yunnie mua, tặng Jaejoong! Đền Yoo Yoo và Jun Jun đấy.”

Cho em.

Thứ tư: sợi dây chuyền mặt chuông.

“Yunnie mua, tặng Jaejoong! Kỷ niệm thành công đầu tiên của anh.”

Cho em.

Sau cuối, tôi thả quyển sách có dòng chữ “Trên tất cả, tặng cho người tôi yêu nhất đời, Kim Jaejoong” khỏi thành cầu.

“Của Yunnie, tặng Jaejoong! Cầu hôn.”

Cho em.

Và rồi, tôi nhẹ nhàng leo lên những thanh chắn sắt.

Jae à. Nếu như đó không phải là món quà duy nhất của Yunnie, mọi chuyện không chừng sẽ khác, phải không em? Em cũng từng nói, trên tất cả mọi món quà, em yêu nhất là Gấu Béo. Yunnie tặng em, tặng em tất cả những gì em thích. Lẽ nào lại không thể tặng cho em thứ em yêu.

Dòng kênh dưới chân tôi xanh biếc.

Cho em.
Cho em.
Cho em.

Cả cuộc đời.
Cho em.





The end.





Vị tha





Tôi không sao quên được ngày ấy…

Ngày em cùng gia đình chuyển đến khu phố của tôi, ngày em quét sạch sự ảm đạm bám rễ trong từng căn nhà nơi đây chỉ với một động tác đơn giản: nở nụ cười.

Dẫn theo đứa em trai nhỏ hơn hai tuổi, em chạy lấp xấp quanh khu vườn mới, háo hức khám phá từng ngóc ngách sẽ là của riêng em, mặc cho đất bụi lấm lem trên chiếc mũi trắng hồng xinh xắn. Khu vườn này ngày xưa tôi cũng thường qua chơi. Sao tôi không thấy có gì đáng để em cười tươi tắn và reo lên thích thú như vậy?

Dường như cỏ cây đang sáng rực.

Có em ở đâu, mặt trời chiếu rọi đến đó.

Năm ấy em 13 tuổi.

======================

Tôi không sao quên được những chuỗi ngày ấy…

Khi em lần đầu tiên đến chào gia đình tôi. Vẫn dẫn theo đứa em trai nhỏ hơn hai tuổi, em ngượng ngập đưa cho mẹ tôi chiếc bánh em tự làm. Mẹ cúi xuống, thơm lên đôi má ửng hồng của em và khen em thật giỏi.

Mẹ đẩy tôi ra làm quen. Tôi ngó qua bánh em làm và bất giác thốt lên: xấu xí. Hãy thông cảm cho tôi. Miệng đứa bé 13 tuổi tếu táo thường không nói ra những gì nó thật sự nghĩ.

Tôi nhớ mãi sự sững sờ đọng lại trên đôi mắt trong veo của em lúc ấy. Nhớ hơn cả việc đứa em trai đấm vào mặt tôi một cú cật lực, rằng đừng có chê bánh Jae hyung làm là xấu xí.

Jae… Hóa ra tên em là Jae.

Mẹ phạt bằng cách cấm không cho tôi ăn bánh. Mẹ nói, hai anh em nhà bên mồ côi mẹ… Em đã thay vai trò người phụ nữ trong gia đình từ cách đây cả năm. Tối khuya hôm ấy, tôi lén mở tủ lạnh và quẹt lấy miếng bánh kem.

Ngọt ngào.

Có em ở đâu, ngân hà sữa ngọt ngào chảy qua chốn đấy.

==========================

Tôi không sao quên được những chuỗi ngày ấy…

Buổi đêm sáng trăng…

Tiếng cười em rộn vang cả góc đường. Em tập cho đứa em trai nhỏ chạy xe. Chạy bộ cuống quýt phía sau, em cẩn thận giữ lấy yên cho nó. Mồ hôi đọng thành dòng trên gương mặt em, sao em vẫn cười?

Rồi em trượt ngã. Đứa em trai quẳng cả xe đỡ lấy em. Lúc đó đến phiên tôi cười. Tôi lướt qua cả hai bằng chiếc xe đạp “xịn”, bốc đầu xe rồi nhếch mép. Hãy thông cảm cho tôi. Đứa con trai 14 tuổi ngu ngốc đang giận. Tại sao kẻ đỡ em đứng dậy không phải là tôi?

Mãi suy nghĩ lung tung, trong lần bốc đầu xe thứ hai, tôi ngã. Em chạy đến bên tôi, để mặc đứa em trai dậm chân cau có. Dúi vào tay tôi miếng băng gạc màu trắng, em thỏ thẻ như tự nói với bản thân mình.

“Ngã đau lắm phải không? Mình biết.”

Dịu dàng.

Có em ở đâu, trăng bạc dịu dàng rót xuống nơi ấy.

==========================

Những chuỗi ngày sau này… tôi cũng không quên.

Em và tôi cùng đỗ vào trường cấp III gần nhà. Một buổi sáng nọ, tôi quyết định sẽ đến trường cùng em. Chuẩn bị sẵn nụ cười thật tươi, tôi nhặt lấy một hòn sỏi rồi ném mạnh vào cửa sổ gian gác. Em trai em bật tung cửa sổ, hét lên:

“Jae hyung đến trường trước rồi!”

Tôi giằng mạnh pê đan.

Đến trường, thấy em loay hoay giặt giẻ lau, tôi tiện chân đá mạnh xô nước khiến nước bẩn văng khắp sàn, vài giọt bắn lên mái tóc đen nhánh của em. Em giật mình quay lại nhìn còn cả lớp thì cười rộ. Hãy thông cảm cho tôi. Thằng con trai 16 tuổi bốc đồng không biết giới hạn giữa gây sự và gây chú ý.

Thầy đến. Em lúi cúi xin lỗi và dọn dẹp. Em không tố cáo tôi.

Tôi ném cặp lên bàn, mặt sa sầm.

Vị tha.

Tôi ghét đức tính ấy. Cùng với em, hai chữ vị tha trở thành một nhát dao đâm qua tim tôi.

==========================

Những ngày tháng trung học cứ thế trôi qua và cứ thế, chúng nằm mãi trong tâm trí tôi.

Những ngày tôi nắm tay em lôi xềnh xệch ra khỏi lớp, buộc em trốn học cùng. Ngày tôi bắt em lên sân thượng hát cho tôi nghe. Ngày tôi sắm xe máy và chở em sau lưng, lạng lách điên cuồng trên đường phố. Ngày tôi nhuộm tóc màu bạc và buộc em nhuộm vàng.

Tôi mãi không quên gương mặt em lúc ấy. Với mái tóc vàng, gương mặt đó sáng trong lên như thể em sắp tan theo nắng.

Có em ở đâu, mây mù sẽ tan ở đó.

==========================

************************************


Rồi tôi lên đại học còn em thì không…

Cha em mất vào một ngày tháng năm trời mưa tầm tã. Em trai em không khóc nên dường như em đã rơi lệ giùm cả phần của nó. Gia đình tôi đến dự, cha tôi đưa tiền phúng điếu, mẹ tôi ôm em vào lòng. Còn tôi thì không có mặt. Hãy thông cảm cho tôi. Thằng con trai 18 tuổi không đủ mạnh mẽ để nhìn thấy người nó yêu thương nhất đau khổ.

Em khóc.
Nước mắt em như gột hết niềm vui trên cuộc đời này.

==========================


Mãn tang 49 ngày của cha, em lần đầu tiên cùng tôi đi uống rượu. Em nhấp từng ngụm thứ nước em vẫn nói rất hại cho sức khỏe và hé cười. Môi em đỏ màu mận chín. Đôi môi đang gọi mời tôi.

Tôi hôn như muốn nghiền nát đôi môi ấy.

Ngây ngất và mê say.

Có em ở đâu, rượu hồng đào nồng hương phủ khắp…

==========================

Lên đại học, tôi quen được vài người bạn mới, xấu có, tốt có… và cũng có những đứa không thể gọi là bạn. Băng nhóm của tôi tối tối vẫn thường cưỡi lên moto và tham gia vào các cuộc đua thâu đêm. Chúng dùng thuốc kích thích để làm men chiến thắng, tôi chỉ cần có em.

Không hiểu sao em lại đồng ý tham gia vào những trò đua xe nguy hiểm của tôi. Cũng không hiểu sao tôi lại lấy đó làm vui. Khi các chiến hữu nhìn vào em và trầm trồ, tôi đã tự hào. Hãy thông cảm cho tôi. Gã trai 20 tuổi ngu ngốc vẫn chưa nhìn ra dục vọng đang ánh lên trong những đôi mắt ấy.

=====================

Tôi đập suýt chết một thằng dám vuốt mặt và buông lời đưa đẩy với em. Xui xẻo thay, thằng đó lại là em ruột tên đại ca của nhóm. Ngay lúc ấy, chúng có vẻ quá bất ngờ nên đã không làm gì tôi. Vài ngày sau… chúng bắt cả tôi, cả em.

Thảy cho tôi một cây gậy, tên đại ca hất mặt nói: một là: đích thân tôi đánh em và hắn sẽ tha cho tôi. Hai là: hắn sẽ đánh cả hai. Tôi nhặt cây gậy lên và hướng mắt về phía em. Em nhìn tôi trân trối. Tôi đọc không ra em đang che giấu gì sau đôi mắt ấy. Đến tận lúc tôi đưa gậy lên cao và chuẩn bị giáng xuống, ánh nhìn của em vẫn trong trẻo đến kinh người.

Em gục xuống chân tôi, mái tóc vàng đẫm máu.

Thông cảm cho tôi. Thà rằng đích thân tôi chứ Jung Yunho này không muốn bất kỳ ai đụng vào em.

Ngay sau đó tôi lăn xả vào bọn chúng.

=====================

Em tỉnh lại trong bệnh viện, cười gượng gạo với em trai em. Em nói em bị chấn động nên chẳng còn nhớ những việc lúc đó. Nực cười là tôi đã tỉnh trước em và kịp nhìn thấy nụ cười ấy của em.

Vị tha.
Lại một lần nữa em tha thứ cho tôi.

Liên tục thầm mong em hãy thông cảm cho tôi nhưng sao sự vị tha của em lại làm lưỡi tôi đắng nghét.

======================

Những ngày tháng sau này, tôi không còn nhớ rõ…

Chúng khá giống nhau.

Em và tôi chính thức trở thành người yêu. Em đi làm và có những mối quan hệ khác, ngoài tôi, ngoài đứa em trai. Tôi đưa đón em và nhìn thấy những gã trai khác cười nói với em, hằng ngày.

Trong một lần, tôi đã tát em khi em say sưa kể về người đồng nghiệp mới chuyển vào rất duyên dáng. Em im bặt rồi xin lỗi. Hôm sau, em nghỉ làm và tìm một công việc mới.

Lại thế!
Tôi căm ghét tính vị tha của em. Nó làm tôi quen dần với sự tàn bạo và chiếm hữu của mình. Nó nuôi lớn con quỷ dữ đang sống trong tôi.

=======================

Em trai em, Chang Min, vào đại học. Tình cờ, nó quen được vài “cố nhân” của tôi và em.

Rồi một hôm, nó hẹn tôi ra gặp mặt.

Hãy tránh xa em. Nó nói.

Nó còn nói rất, rất nhiều nhưng tôi không thể nhớ hết.

Nó biết chuyện ngày trước tôi đã làm với em. Nó không biết tất cả, chỉ một phần. và phần đó là quá đủ với nó. Nó cũng nhận thấy những dấu tích bạo tàn tôi để lại trên gương mặt, trên thể xác em. Nó gào lên rằng sẽ đưa em đi thật xa và sẽ không bao giờ để tôi còn có thể tìm thấy em và chạm vào em nữa.

Nó đã nói thế.

Nó đã ép buộc tôi.

======================

************************************

Em lặng người cùng tôi vào phòng nhận xác. Thân hình mảnh khảnh của em như không thể chứa đựng hết nỗi đau quá lớn ấy. Em trai em chết, tai nạn giao thông hay tạm thời trước khi điều tra ra gì khác, đó vẫn là một tai nạn giao thông.

Gương mặt nó hiện dần lên khi em lật khăn phủ xác. Gương mặt từng một thời hếch vào tôi khi thấy tôi bắt nạt em. Gương mặt cười đùa vui vẻ với em những chuỗi ngày xa xưa ấy. Gương mặt đã lạnh lùng định chia cắt tôi và em.

Em không khóc. Lần này em không khóc. Trước khi ngã vào tôi và ngất đi, em nói:

Chúng ta kết hôn đi anh.

=========================

Tôi không sao quên được đêm ấy.

Đêm đầu tiên em thuộc về tôi.

Em ngồi bên tôi trên hành lang gỗ căn nhà giờ đây đã trở nên lạnh lẽo của em, nói và nói thật nhiều.

Về ước mơ, về tương lai, về hạnh phúc em đã vẽ nên cho tôi, em và đứa em trai đã mất. Còn cả những điều tôi chưa từng biết.

“Anh biết không? Ngày đầu tiên em và Minnie dọn đến đây, em đã thấy anh đứng gần cửa sổ, nhìn em. Em thích lắm… Ánh nhìn của anh ngày ấy… nó khiến tim em đập rộn ràng. “

“Rồi… anh còn nhớ ngày em đem bánh qua nhà anh để làm quen? Khi mẹ anh trả đĩa cho em, bà nói anh đã ăn bánh em làm… dù anh bị cấm. Em không biết vì sao mình lại vui như vậy.”

“Và …khi anh ngã xe, em xin lỗi, nhưng thật tình, lúc đó, em rất mừng. Em chạy đến đưa anh miếng urgo và thầm cảm ơn cục đá dễ thương nào đã cho em cơ hội đứng gần anh đến thế. Em nghĩ …mình đã yêu.”

“Những năm tháng trung học mãi mãi ở trong trái tim em. Những ngày tháng dường như chỉ có anh, có em, có niềm vui và nụ cười đó… Em thích tóc vàng. Chúng làm em đẹp hơn, đúng không? Em yêu anh.”

“Khi anh nhặt cây gậy lên và quyết định chọn cách đánh em, em đã nhìn anh, anh nhớ chứ? Yunho ah, em không kịp nói: em cảm ơn. Sự lựa chọn của anh chính điều em mong muốn nhất… Rằng sẽ không để ai, ngoài anh, chạm vào em. Em yêu anh.”



Em còn nói, nói nữa… Bên tai tôi chỉ văng vẳng mãi từ “em yêu anh.”

Rồi em ngủ thiếp đi, trên tay tôi. Tôi cũng vậy…

======================

Tôi mở mắt lúc giữa đêm. Sương đang buông lạnh ngắt, không có hơi ấm của em.

Bật dậy, tôi tìm quanh căn nhà.

“Jae ah!” – Tôi gọi.

“Jae ah!” – Tôi lại gọi.

Không một tiếng đáp.

Rồi tôi đi lên gác – nơi có căn phòng nhỏ của em… và Chang Min. Em khóa cửa phòng và ngồi trong đó, hình như đang nghe nhạc. Tôi đập kính thật mạnh hy vọng em có thể nghe.

Thế rồi, em quay lại, cười với tôi. Nhưng dường như nụ cười ấy không còn tỏa nắng nữa. Nó trở nên nhợt nhạt và lạnh lẽo như bầu trời mùa đông. Em cười rồi ngã đầu xuống chiếc bàn nhỏ trong phòng.

Em nhìn tôi, cười. Còn tôi, không hiểu sao nước mắt lại rơi.

======================

Tôi phá cửa nhưng đã quá muộn. Em tắt thở, một đường rạch sâu hoắm trên cổ tay và máu trên người em như đã chảy hết ra sàn. Trong lòng em là một cuộn băng nhỏ đề chữ: gửi Jung Yunho.

Tôi bỏ cuộn băng vào chiếc radio em đang nghe, bật Play. Rồi, ôm lấy em, tôi hôn lên cổ, lên mắt, lên đôi môi lạnh ngắt… và nghe giọng em đang cất lên, nhẹ hẫng.

“Em không thể chịu đựng được nữa, Yunho ah…

Khi mà… Min đã chết còn em thì vẫn yêu anh.

Em biết chứ. Là anh. Kẻ đó chính là anh. Kẻ đã cướp đi mạng sống đứa em em yêu quý nhất.

Em biết nhưng sao… em vẫn không thể hận anh? Em phải hận anh thật nhiều, đúng không? Thế mà tất cả những gì em có thể làm… vẫn là yêu anh.

Hãy cho phép em, lần này, được nói rằng: em không thể tha thứ.
Làm sao em có thể tha thứ đây? Khi mà… kẻ không đáng được tha thứ nhất trên đời này chính là em.”

=====================

Nhúng khăn, tôi lau sạch những vết máu đọng trên thân thể em. Và em lại trở nên xinh đẹp như ngày nào. Thay cho em một bộ quần áo mới, tôi bế em ra xe. Chiếc xe đi chầm chậm đến chân cầu – nơi năm nào em cùng tôi đã say và đã hôn.

Ôm chặt em trong tay, tôi nhảy xuống.

Dòng sông dưới chân tôi có vẻ đen kịt và lạnh ngắt nhưng tôi biết không phải vậy.

Có em ở đâu, nơi ấy là thiên đàng.

=====================














Sáu tháng sau…


Tôi tỉnh lại, trong bệnh viện. Không nói được, không đi được, không cử động được dù chỉ là răng và lưỡi nhưng… nhận thức được. Có điều, dường như không ai biết chuyện đó.

Cha mẹ tôi tới thăm hàng ngày. Ông bà kể chuyện cho tôi nghe… hy vọng một lúc nào đó tôi sẽ hồi phục.

Mẹ tôi thỉnh thoảng lại nhắc đến em… Và rồi, cuối cùng bà đã nhắc đến chuyện tôi cần biết nhất.

“Yunho ah, con phải ráng hồi phục nhé. Jaejoong yêu và hiểu con đến mức biết con định làm gì khi nó tự tử. Nó đã nhắn tin cho cha mẹ nhưng cha mẹ không kịp cản con. Có điều… nhờ biết trước, cảnh sát đã cứu được con dưới dòng sông đêm ấy. Thật may.”

May? May à?

Những cơ mặt của tôi cứng ngắt, không sao nhếch nổi một nụ cười mỉa mai.

Vị tha…

Jae…
Cuối cùng thì cũng có một lần em không thể tha thứ cho tôi, phải không?

Có em ở đâu, nơi ấy là thiên đàng.

Vậy… còn tôi? Tôi đang ở đâu đây?




The end.


Quà Valentine cho Cậu.




Note: /suy nghĩ của nhân vật/
flash back


.
.
.

Một cơn gió thổi nhẹ qua nơi ồn ào, náo nhiệt nhất Hàn Quốc - Seul. Bây giờ đã là tháng hai rồi mà cái không khí se lạnh của mùa Đông vẫn còn ở nơi đây. Anh - một tên đại ngốc đã ra đường với chiếc áo phông đỏ mỏng manh và chiếc quần jean sờn bạc. Vuốt nhẹ mái tóc nâu, Anh lách mình lướt nhanh qua dòng người tấp nập và ghé vào quán cafe One, tìm chiếc ghế quen thuộc của mình cạnh cửa sổ.


/Hôm nay là ngày gì mà mọi người cứ đổ xô ra đường thế nhỉ?/


Nhấp từng ngụm cà phê nóng, Anh lặng lẽ nhìn từng đôi trai gái nói nói cười cười, âu yếm trao nhau những món quà nho nhỏ. Chắc hôm nay phải là một ngày đặc biệt lắm nên mọi người mới đi mua quà cho nhau như thế! Cửa hàng quần áo, cửa hàng quà lưu niệm,... ngay cả cửa hàng bánh kẹo ở góc phố, thường ngày chẳng có ai thèm vào, hôm nay đột nhiên đông khách lạ thường.


/A! Hôm nay là Valentine! Mình cũng nên tặng Joonggie cái gì chứ nhỉ?/


Anh uống hết tách cà phê, trả tiền rồi đi đến cửa hàng bánh kẹo Balloons ở đầu phố - nơi Anh gặp Cậu lần đầu tiên, nơi Cậu bị Anh bắt ăặp đang ăn trộm kẹo.

.
.
.

_ Yah! Cậu kia! Làm gì thế? - Anh la lớn khi trông thấy cậu bé trước mặt mình đang lén lút bỏ cây kẹo mút nhỏ vào trong túi quần.


_ A! Thằng ăn trộm kia! Đứng lại! - Nhờ có tiếng la của Anh, ông chủ cửa hàng mới phát hiện Cậu đang ăn trộm kẹo của mình. Ông chộp lấy cây chổi ở góc cửa hàng, toan đánh Cậu. Cậu bỏ chạy. Anh chạy theo. Bàn chân trần của Cậu chạy trên tuyết dần tím đi vì lạnh. Cập vấp ngã.


_ Yah! Mau trả lại cây kẹo đây! - Anh quát lớn. Cậu sợ hãi, đôi tay run rẩy đưa ra cây kẹo nhỏ. Anh nhìn thân hình gầy gò tàn tạ trong bộ quần áo rách bươm của Cậu rồi chợt nâận ra mình quá đáng, Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, thở dài.


_ Xin lỗi! Tôi không có ý quát cậu! Nhưng cho dù thế nào đi nữa cậu cậu không được đi ăn trộm! Như thế là xấu!


_ Tôi biết! - Giọng Cậu run run, không biết là vì lạnh hay Cậu vẫn còn sợ Anh. - Nhưng... xin anh! Hãy cho tôi cây kẹo đó! Đứa em trai duy nhất của tôi đang cần nó! Đã ba ngày nay nó chưa có chút gì vào miệng rồi! Làm ơn! - Cậu nưc nở. Anh nhìn Cậu, ngạc nhiên.


_ Trời ơi! Vậy ra tôi đang gián tiếp giết người à? Sao Cậu không nói sớm? Theo tôi! - Anh kéo Cậu đứng dậy và lôi đến cửa hàng thức ăn nhanh gần đó mua bốn hộp cơm, rồi đưa cho Cậu.


_ Đây! Em cậu và cậu, mỗi người hai hộp! À quên nữa, theo tôi về xin lỗi ông chủ cửa hàng rồi tôi mua cho cậu một cây kẹo nhé! - Anh cười. Cậu ôm chầm lấy Anh. Lệ rơi.


_ Cám ơn! - Chỉ là hai từ đơn giản mà sao Anh cảm thấy ấm lòng đến thế?


_ Thôi! Được rồi! Đừng khóc nữa! Chúng ta đi nào! Cậu thích ăn kẹo gì? Ăn thử kẹo me nha! - Anh gợi ý.


_ Không... Tôi thích kẹo dâu sữa! - Cậu cười, một tay quệt nước mắt.


_ Ừ thì kẹo dâu sữa!

.
.
.

Bước ra khỏi tiệm bánh kẹo, trên tay Anh có một cây kẹo màu hồng phấn, mùi dâu sữa.

Đi được một lúc, Anh chợt dừng lại trước cửa hàng quần áo Shine. Mỉm cười, Anh bước vào trong.

.
.
.

_ Yah! Yah! Cậu bé Kẹo Dâu Sữa! - Anh vui mừng khi nhìn thấy Cậu đang đứng co ro trước cửa hàng quần áo, đôi mắt nhìn đăm chiêu vào chiếc áo trên cao. Nghe tiếng gọi, Cậu ngó dáo dác xung quanh và mỉm cười khi nhìn thấy Anh đang chạy đến.


_ Tên tôi không phải là "Cậu bé Kẹo Dâu Sữa"! - Cậu trề môi ngay khi Anh đã đứng bên cạnh. Màu hồng bắt đầu chiếm hữu khuôn mặt Anh. Anh cúi mặt, gãi đầu, chân phải di di xuống nền đất lạnh.


_ Ơ... thì... thì tại lần trước chưa biết được tên cậu, chỉ biết cậu thích ăn kẹo dâu sữa nên gọi thế thôi... Bây giờ làm quen lại đàng hoàng nè! Tôi là Jung Yunho, 12 tuổi. Rồi, tới cậu!


_ Tôi là Kim Jaejoong, 13 tuổi. Vậy là Yunho phải gọi tôi là hyung rồi! - Cậu cười, đầu nghiêng sang một bên khiến vài sợi tóc đen rơi xuống chạm vào đôi môi hồng. Anh nhanh chóng quay đi chỗ khác để che khuôn mặt đỏ hơn trái cà chua chín của mình. Cậu đẹp quá!


_ Không! - Anh phụng phịu.


_ Tôi lớn hơn Yunho một tuổi cơ mà! - Cậu chống hông, thể hiện cái oai phong của người lớn.


_ Không! - Hai gò má của Anh vẫn cứ phồng lên. Cái mặt thì cứ vênh vênh, trông phát ghét!


_ Thôi thì gọi tên thôi! - Cậu ỉu xìu.


_ Không luôn! Thích gọi là Joonggie cơ! - Anh cười.


_ Joonggie... Có hơi thân mật quá không? Thôi cũng được! Vậy tôi gọi Yunho là Yunnie nha!


_ Đồng ý! Joonggie neh! Cậu thích cái áo đó lắm hả? - Anh chỉ tay lên chiếc áo vest trắng treo trong cửa hàng.


_ Uhm!


_ Joonggie ráng mập ra tí nữa rồi Yunnie mua cho! Mặc áo vest không được ốm quá, xấu lắm!


_ Thiệt không?


_ Thiệt!


_ Áo màu trắng như vậy luôn nha!


_ Ừ thì màu trắng!

.
.
.

Anh bước ra khỏi cửa hàng quần áo với chiếc vest trắng tinh.


Ma asugu hutari o terashita yuuyake kirame iteru
Ima made kanjita koto nai kurai, mune no fukaku ga atsui
Hitori de mo heikisa nan te iikikasenagara
Jibun ni uso o tsuite sugoshi dekita keredo
Kore kara wa kimi dake o hanasanai


Shining right before our eyes,
The glittering sunset
Inside my chest, a profound love
Like nothing I have ever felt before

If I say to myself that I’m fine on my own,
I’m telling a lie

I’ve been passing time like this,
But from now on,
You’re the only one I’ll never part from.


Những ca từ êm dịu vang lên thu hút Anh ghé vào cửa hàng băng đĩa nhạc Beautiful Thing bên kia đường.

.
.
.

_ Yunnie! Yunnie có nghe thấy gì không? - Cậu chợt nắm lấy tay Anh rồi ra dấu hiệu im lặng.


Sakamichi nagai kageyosete
Nigitt a te no kanshoku
Yasashiku yawarakaku setsunasa o keshite yukumitaidatta
Don na miraiega iteru no?
Osanai koro no kimi no sugata o sora ni
Ukabete mitsuketa ichiban boshi
Ima, kimi ni age you


With shadows inching closer on a steep path,
The feel of your clasped hand
It seemed like that gently, tenderly erased the pain

What kind of a future are you painting?
The image of your young self
Finding the first star of the evening
Now, I’ll give it to you.


_ Có! Chỉ là một bản tình ca thôi mà! - Anh nhìn Cậu khó hiểu.


_ Đúng! Là bài Forever Love của nhóm Tong Vfang Xien Qi hát đó! Joonggie thích nhóm này lắm! U-know nè, Hero nè, Micky nè, Xiah nè, Max nè, hyung nào cũng phong độ hết! Joonggie cũng là một Cassiopeia đó! Nếu có một người hát cho Joonggie nghe hoặc nghe Joonggie hát bài này thì hay quá! - Đôi mắt Cậu mơ màng. - Hay Yunnie hát cho Joonggie nghe trong ngày sinh nhật của Joonggie nha!


_ Ừ thì hát!

.
.
.

Với chiếc đĩa DVD Bolero, Anh lại bước đi trên phố.



_ Yunho-hyung! Yunho-hyung ah!!! - Tiếng gọi khiến Anh giật mình. Từ đằng xa, một chàng trai trẻ vừa vẫy tay, vừa cố gắng bước nhanh qua dòng người đông đúc đi ngược chiều để đến chỗ Anh.


_ Minnie? Sao em lại ở đây?


_ Thì em cũng như hyung thôi! Đi mua đồ tặng người yêu!


_ Thế à? Nhưng theo hyung nhớ thì Bummie đâu đủ khả năng ăn hết cái đống này! - Anh chỉ tay vào cái bọc nilông khổng lồ đựng đồ ăn trên tay Changmin.


_ Ơ hay... Cái này mua cả cho em ăn nữa chứ bộ! Không lẽ Bummie ngồi ăn còn em ngồi ngó à? - Changmin vênh mặt nhưng tay vẫn giấu bọc đồ ăn ra sau lưng, đánh trống lảng. - Hyung mua đồ xong chưa? Hình như hyung quên mua chocolate rồi!


_ Giờ hyung về làm nè!


_ Làm cái gì hở hyung?


_ Chocolate!



1 giây trôi qua...

2 giây trôi qua...

3 giây trôi qua...



_ Hyung... làm... Chocolate...?


_ Ừ! Không được sao?


_ Ch... Cho... Jaejoong-hyung?


_ Ừ! Chứ không lẽ cho em?


_ ... Chúa phù hộ Jaejoong-hyung! Amen!



Bốp! [Ăn đập]



_ Em nói vậy nghĩa là sao hả?


_ Hyung nên dừng ngay cái kế hoạch ám sát Jaejoong-hyung đi!


_ Ý em là hyung làm không ngon hả? Chờ đấy! Hyung sẽ làm một cái ngon tuyệt cho em xem! Về nhà!

.
.

Ba tiếng sau...



_ Hyung ah! Có cần em giúp gì không?


_ Không cân!


_ Thật không đó?


_ Đã bảo là không cần!!!


Anh quát lên giận dữ trong khi Changmin đứng ở cửa bếp, chăm chú quan sát từng hành động của Anh, sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào để tránh việc lãng phí đồ ăn. Changmin đã làm xong thanh kẹo Chocolate của mình từ lâu. Còn cái của Anh thì cho đến giờ, nó vẫn chưa thành hình. Lúc thì tròn quá, lúc thì thẳng quá, muốn làm một cái hình trái tim sao mà khó quá! Bình thường thấy Cậu làm rất dễ cơ mà! Xem ra Anh không có khiếu làm Chocolate thật! Nhưng cũng thật may, sau sáu tiếng vật lộn cùng cái bếp, Anh cũng đã làm xong "trái tim" của mình. Tuy nó hơi méo mó và gồ ghề, nói trắng ra là vô cùng xấu xí, nhưng có lẽ là ăn vẫn được.


Trời đã gần tối. Mặc kệ sự giận dữ của người bạn cùng nhà - HanKyung về cái bếp thân yêu, Anh cầm tất cả những món quà Anh dành cho Cậu chạy ra ngoài. Nhìn theo dáng anh chạy trên con đường vắng, Changmin khẽ siết chặt con heo bông trong tay, đầu nghĩ vẩn vơ ở nơi nào đó. Chợt, trên hai gò má phúng phính rơi xuống vài giọt nước nóng ấm và mằn mặn. Bên trong căn bếp bừa bộn, HanKyung ngồi gục ở một góc phòng, miệng lẩm bẩm, cười cay đắng.


_ Tên đại ngốc!


Một không khí ảm đạm bao trùm khắp căn nhà, che phủ cả hai con người và những giọt nước mắt đau đớn.

.
.

_ Joonggie ah ~ Đây là cây kẹo dâu mà Joonggie thích và chocolate chính tay Yunnie làm neh! - Anh đặt cây kẹo và hộp Chocolate xuống trước mặt Cậu.


_ Còn đây là bài hát mới nhất của nhóm Tong Vfang Xien Qi neh! Hay lắm luôn đó! À, Yunnie cũng đã là một Cassiopeia như Joonggie rồi đó! - Anh đặt chiếc đĩa cạnh cây kẹo và hộp Chocolate.


_ Đây nữa! Là chiếc áo vest trắng mà Yunnie hứa mua cho Joonggie đó! - Anh khoác cho Cậu chiếc áo vest trắng tinh.


_ Joonggie biết tại sao hôm nay Yunnie tặng nhiều quà như vậy cho Joonggie không? Hôm nay là Valentine đó! À, Yunnie còn một món quà nữa dành cho Joonggie đây! - Anh cười và cất tiếng hát.


Ma asugu hutari o terashita yuuyake kirame iteru
Ima made kanjita koto nai kurai, mune no fukaku ga atsui
Hitori de mo heikisa nan te iikikasenagara
Jibun ni uso o tsuite sugoshi dekita keredo
Kore kara wa kimi dake o hanasanai

Nan do mo, nan do mo, okuru yo kimi ga sagashite iru mono
Mayoino subete o tokashite ikite yukou. Forever love

Sakamichi nagai kageyosete
Nigitt a te no kanshoku
Yasashiku yawarakaku setsunasa o keshite yukumitaidatta
Don na miraiega iteru no?
Osanai koro no kimi no sugata o sora ni
Ukabete mitsuketa ichiban boshi
Ima, kimi ni age you

Nan do mo, nan do mo, utau yo
Taisetsu na kimi no tame ni
Kono yode hitotsu no tashikana takara mono.Believe in love
You’re the only one forever

Tatoe donna toki datte mamorinuku jishin arusa.
Kokoro ni sasatta toge o nuita nare
Daki atte hateshinai yume o miyou

Nan do mo, nan do mo, kanae you
Kini ga nozomu koto subete
Kono yode hitotsu no tashikana kagayaki o. believe in love

Nan do mo, nan do mo, okuru yo kimi ga sagashite iru mono
Mayoino subete o tokashite ikite yukou. Futari de
You’re the only one forever.

Shining right before our eyes,
The glittering sunset
Inside my chest, a profound love
Like nothing I have ever felt before

If I say to myself that I’m fine on my own,
I’m telling a lie

I’ve been passing time like this,
But from now on,
You’re the only one I’ll never part from

Time and time again
I'll send it to you, what you’re looking for
All your hesitation will melt away,
Let’s live and FOREVER LOVE

With shadows inching closer on a steep path,
The feel of your clasped hand
It seemed like that gently, tenderly erased the pain

What kind of a future are you painting?
The image of your young self
Finding the first star of the evening
Now, I’ll give it to you

Time and time again I’ll sing for you, my precious one
The single most undeniable treasure in this world,
BELIEVE IN LOVE

You're the only love forever

No matter when
I’m confident that I’ll protect you forever
The thorns stuck deep within your heart
If they’re pulled out, I’ll hold you close
An endless dream

Time and time again I’ll grant it for you,
Everything that you wish for
The single most undeniable brilliance in this world,
BELIEVE IN LOVE
Time and time again I’ll give it to you,
What you’re looking for
All your hesitation will melt away
And let’s live, together

You're the only love forever.


Nước mắt rơi. Anh ôm lấy chiếc bia đá trước mặt như để truyền hơi ấm cho người Anh yêu. Từng chữ trên chiếc bia được khắc rõ ràng như đâm sâu vào trái tim Anh muôn ngàn mũi tên.


Kim Jaejoong

Sinh ngày: 25/1/1986
Mất ngày: 13/10/...

.
.
.

_ Yunnie ah! Joonggie muốn nói cho Yunnie nghe cái này! Joonggie bị mắc bệnh Alzheimer. Joonggie sắp chết rồi! Nhưng Joonggie sợ trước lúc chết, Joonggie sẽ quên mất Yunnie, quên mất người bạn thân HanKyung và đứa em trai ham ăn Shim Changmin. Thế nên, Yunnie phải hứa rằng, nếu Joonggie lỡ có quên, Yunnie phải làm mọi cách cho Joonggie nhớ lại nha! Joonggie muốn khi lên thiên đàng, Joonggie vẫn còn nhớ được ba con người mà Joonggie yêu nhất, ít nhất cũng phải nhớ được cái tên. Coi nào... Yunnie đừng khóc! Xấu lắm! Joonggie lên đó thì vẫn là Joonggie thôi, vẫn ở bên cạnh Yunnie mà. Joonggie sẽ cố gắng để không quên Yunnie, Yunnie cũng phải như vậy nhé! Sarangheyo Yunnie!

.
.
.

Nói thế thôi chứ lúc trút hơi thở cuối cùng, Joonggie vẫn không quên Yunnie, HanKyung và Changmin phải không?

.
.
.

Sarangheyo Jaejoonggie!
Happy Valentine, my Boo!

.
.
.

~End~







P/S: Cám ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc hết oneshot này.
Và làm ơn... đừng chém chết tác giả (^^")


Tự nhiên hứng lên, viết thêm một đoạn nhỏ nữa (^^")

"Gió lạnh cứ thổi vô tình.
Tiếng hát ngân nga vang vọng mãi.

Sáng hôm sau, người ta nhìn thấy một chàng trai nằm bên cạnh ngôi mộ sơ xài cùng một cây kẹo dâu sữa, một hộp Chocolate xấu xí, một chiếc đĩa DVD, tay ôm chặt chiếc bia đá được khoác một chiếc áo vest trắng.

Trong thời tiết se lạnh của đêm Valentine, như một lẽ đương nhiên, con người ta đi tìm hơi ấm từ người mình yêu."




Happy Valentine!!!






Crazy in love



“Hyung ah, cố gắng ngủ đi nha, ok?” Junsu nhìn hyung của mình lo lắng


“Làm sao mà hyung có thể, Su-ah…làm sao hyung ngủ được đây…” Yunho buồn bã đáp lại


“Nhưng hyung ah, chúng ta phải bắt tay vào việc ngay khi xuống máy bay đó. Cố gắng nghỉ ngơi đi, okie? Đừng nghĩ ngợi nhiều quá…” Junsu vỗ vai hyung an ủi, nhưng cậu biết chẳng điều gì có thể xoa dịu nỗi đau của chàng trai lớn tuổi hơn, trừ một người


Chuyến đi tới Trung Đông lần này giống như một sự trừng phạt v


CHỈ LÀ ĐAU CHÂN I_icon_minitimeFri Apr 30, 2010 11:00 am

admin

ADmin

admin

ADmin

Posts Posts : 221
Points : 584
Thanked Thanked : 20
Age Age : 28
Đến từ Đến từ : Thịt Chó Việt Trì

Bài gửiTiêu đề: Re: CHỈ LÀ ĐAU CHÂN

 
ok co gang len


CHỈ LÀ ĐAU CHÂN I_icon_minitimeSun May 02, 2010 10:46 am

Junsu_heo*dat

Smod

Junsu_heo*dat

Smod

Posts Posts : 136
Points : 226
Thanked Thanked : 10
Age Age : 28
Đến từ Đến từ : Nhà của Xiah Junsu

Bài gửiTiêu đề: Re: CHỈ LÀ ĐAU CHÂN

 
Không nản không đc!
Chịu khó đê!
Sao không kiếm cái fanfic ngắn ngắn cho nó đỡ, mà từ sau post vào pic FC DBSK nhé Tít!


CHỈ LÀ ĐAU CHÂN I_icon_minitime



Sponsored content

Bài gửiTiêu đề: Re: CHỈ LÀ ĐAU CHÂN

 

 

CHỈ LÀ ĐAU CHÂN

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
«´¨`•..¤:..::gia đình thứ hai của tôi::..:¤..•´¨`» » MUSIC - CLIP » Fan Club-
1er Fanclub Hispano de Kim Jaejoong
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất